Friday, February 29, 2008

Tết Này Em Không Về

Trần Khải Thanh Thủy

Vào trại, chị không ngờ lại biết được tin em qua một nhóm bạn tù vừa chuyển từ Hoả Lò về. Qua giọng nói, ngôn ngữ, chị cảm nhận mọi người quý trọng em lắm, như một nữ anh hùng thời đại, một cánh chim báo bão, dù bị đảng giương cung độc ác bắn gãy cánh ngang trời mà cú rơi tự do từ tột đỉnh "thăng tiến" xuống nền trại giam, mang đầy màu sắc...làm chị về phòng giam rồi mà cứ thao thức mãi. Số phận vô tình gắn hai chị em mình thành một, nên nỗi đau ngục tù số phận cũng chia đều.

Ngoài đời chị ấm lòng vì trong cuộc đấu tranh dân chủ cho Việt Nam có em ở bên bao nhiêu thì trong tù lòng chị đau đớn bấy nhiêu. Trại hoả lò nơi em ở, vốn khét tiếng vì sự độc ác, tối tăm, chật chội và hắc ám, nơi nạn bạo hành, trấn cướp vẫn diễn ra hàng ngày, nơi người với người tranh giành nhau từng miếng ăn, chỗ ở, chỉ vì nạn ...đất chật người đông, kỷ cương pháp luật buông thả nên mỗi năm ba ngành toà án, công an, viện kiểm soát phải đảm bảo chỉ tiêu 6000 người "nhập khẩu" , vì vậy mỗi người chỉ được vẻn vẹn 60 cm để nằm trong một không gian chật chội 40 người một phòng 30 m2, tha hồ chen chúc giữa cái nắng như nung của bầu trời nhiệt đới, cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông trong lao hun hút gió lùa. Lúc là chảo rang người khổng lồ, khét lẹt mồ hôi, lúc là nhà đá lạnh lẽo bẩn thỉu, ẩm ướt, tối tăm, nơi ghẻ lở hắc lào là chuyện không có gì phải làm ầm ĩ ( mỗi người, mỗi ngày chỉ được chia một chậu nước để tắm rửa, vệ sinh) cũng là nơi ốm đau không được chăm sóc.

Sự xỉ nhục, đánh đập của cán bộ quản giáo đối với tù nhân xảy ra như cơm bữa. Nơi yêu thương, đầm ấm, bao bọc, sẻ chia bị tước đoạt không thương tiếc, nhường chỗ cho nạn sùng tín trung cổ: Hằn gắt, dối lừa, xỉ nhục và thú tính phát triển vượt bậc...Một viên ngọc toả sáng giữa đời thường như em, giờ bị rơi vào bùn lầy nước đọng phải hoà trộn với bao sỏi đá. Một người vốn sinh ra là để hưởng tự do, an nhàn, phú quý, nền văn minh nhân loại thấm đẫm từ đầu đến chân, nay rơi vào chốn ô trọc, nhơ nhớp, tận cùng của sự mất vệ sinh, ô nhiễm. Một người sống trong sách vở, kính chúa yêu nước thương người, nay sống trong tăm tối, người với người sống để... hành hạ, sỉ nhục, trấn áp nhau. Một người không bao giờ tham gia vào các trò chơi mất phẩm giá như em , nay vì tình thế trớ trêu, cả bè lũ chó má nhảy lên bàn độc phán xét bắt bớ mà rơi vào giữa bọn lừa đảo, trộm cắp, ma tuý, tú bà, sở khanh, thật là xót xa đau đớn qúa Nhân ơi . ..

Cả hai lần em bị xử, dù đang bị biệt giam, không hề biết tin tức gì( ngoài những tờ báo lá cải của đảng bôi nhọ em), nhưng chị thừa biết tính chất phi luân của luật pháp Việt Nam, một thứ luật vô nhân, vô đạo, vô văn hoá. Là trí thức được học hành hiểu biết, ai cũng rõ ở bất cứ xã hội nào, trong bất kỳ thể chế nào luật pháp cũng phải dựa trên nền tảng là đạo đức xã hội . Nói cách khác, đạo đức chính là nguồn sống của pháp luật. Nếu vì bất cứ lý do nào, nguồn sống này mất đi thì luật pháp thực sự hết đất sống. Xã hội chủ nghĩa Việt Nam càng ngày càng hoàn thiện sự suy đồi nên mới bắt một người trong sáng , thánh thiện như em vào tù, buộc cho em đủ thứ tội mà em không hề có. Bỏ mặc em quằn quại vật vã, trong những ngày tuyệt thực, đau ốm, đi không vững, người choáng váng. Xúi bẩy những người cùng phòng khích bác, hạ nhục , bêu xấu em , chuyển trại em không hề thông báo cho gia đình biết để chăm sóc khi em đang 3 phần sống, 7 phần chết (vì tuyệt thực 1 tuần liền) trên chiếc xe tù bít kín, trên chặng đường 225 km, xóc nảy người, thiếu không khí khiến em ngất sửu trong thùng xe, chưa đủ còn ra lệnh kỷ luật em khi em chia xẻ chiếc chăn của nhà cho người bạn tù tại nơi ở mới, cố tình không cho em gặp mẹ khi mẹ từ Hà Nội xuống thăm v.v và v.v.

Bao nhiêu đau khổ của trần gian trút xuống thân hình mảnh mai bé nhỏ của em mà em vẫn không chùn bước. Trước 3 cai tù canh giữ, em vẫn lớn tiếng tố cáo tính chất độc ác và giả dối của trại với mẹ....Người đàn bà hết lòng vì con, người xác định sẽ theo em đến cùng cả trong cuộc đấu tranh không khoan nhượng với đảng cộng sản cũng như trong thời gian em ở tù. Dù đường dài, chân mỏi, mắt hoa, không ít lần sa chân, ngã nhào vì tuổi già, vì cực nhọc...song sức mạnh của tình mẫu tử, của lòng tự hào luôn chiến thắng, mẹ lại một lòng một dạ vùng lên, đòi hỏi quyền lợi, tiếp tế cho em, cũng là nhận về sự xẻ chia của những người bà con, đồng bào từ Hải ngoại vào trại cho em...một sự vùng lên không ngừng của tình mẫu tử Việt Nam em ạ.

Tết này bà con hải ngoại nhắc em nhiều lắm, người con gái mảnh mai mà tâm hồn tràn đầy khí phách. Một hình bóng giai nhân mà cuộc đời bị giam trong ngục tối, một bóng dáng nữ lưu trác Việt, sinh ra giữa lòng cộng sản mà lòng đầy nhân nghĩa, yêu thương, một phẩm chất anh hùng thời đại, dám xả thân vì đại nghĩa mà tiếc thay cuộc đời do đảng cầm quyền lại đầy cạm bẫy, đau thương.

Năm ngoái bằng giờ này, ngày 2 tết em xuống Hải Phòng thăm những nhà dân chủ gồm Bạch Ngọc Dương, Nguyễn Xuân Nghĩa, bác Vũ Cao Quận...Tất cả giang tay đón tiếp em, như lòng biển bao la đón con sóng vào lòng...Năm nay, vắng bóng em thật rồi, mọi người tha hồ nhắc tới em, ôn lại kỷ niệm ngọt ngào mà sâu lắng này, lòng đầy chua cay, đau xót.

Tất nhiên người thương em nhiều nhất vẫn là mẹ, thân thể em do mẹ phân thân xẻ thịt mà thành, bao nhiêu năm thắt lưng buộc bụng, để nuôi em khôn lớn ...Giữa thời đảng trị, "bao nhiều, cấp ít". Gạo vừa 13 ký , suốt tháng cháo thừa, cơm thiếu , quanh năm no cậy nước. Vải tròn 4000 phân, suốt ngày quần thiếu, khố thừa, suốt đời ấm nhờ da... Bao nhiêu hy vọng mẹ đặt nơi em, và em như lắng nghe tiếng lòng của mẹ, nhìn sâu vào ánh mắt mẹ mà học hành giỏi giang, tấn tới, hiểu rõ về luật, lại giỏi ngoại ngữ...

Lẽ ra, ở một xã hội dân chủ tự do, nơi tri thức được đặt lên hàng đầu, người như em phải được đề cao trọng vọng. tiếc thay, trong lòng xã hội chủ nghĩa việt nam , đảng luôn trừng trị những gì đi qúa giới hạn của đảng, đó là sự thông minh, hiểu biết, lòng can đảm, xẻ chia với dân nghèo, sự phê phán những việc làm thấp hèn, sai trái , sự độc đoán chuyên quyền của đảng cũng như của những kẻ cúi đầu làm theo mệnh lệnh sai trái của lãnh đạo đảng , chỉ vì đồng lương tháng, vì cấp bậc trên ve áo, vì nồi cơm của vợ con v.v. Chỉ vì gan to bằng trái núi, dám vượt qua giới hạn của đảng mà cả em và chị, đều là nạn nhân của sự trừng phạt này. Thay vì tư duy bầy đàn, vì ăn theo nói leo những tư tưởng mù loà sai trái của đảng thì em mở lớp học về nhân quyền tại việt nam , hy vọng sẽ biến việt nam từ xứ sở cằn cỗi tự do (như mưa bóng mây, như bụi gai cằn) thành khái niệm tự nhiên, rộng khắp như hơi thở, khí trời như biển hiệu, bến đỗ trong các nhà ga, trường học ..v.v.Vì đi qúa giới hạn của đảng mà chị em mình đã bị đảng ra tay trừng trị, giam vào ngục tối, nhằm thiến hết nhân cách phẩm giá làm người

Nhớ lại ngày 11-5 ở trong tù, nghe tin hai em bị xử, dù không được phép sử dụng giấy bút , chị đã làm thơ, vừa để nhắn nhủ em, cũng là tự nhủ với lòng mình:

Nhân, Đài ơi có chị ở bên
Ba chúng ta sánh vai cùng đạo lý
Ba gương mặt bình thường như lẽ phải
Sinh ra để xoá bỏ độc tài.


Cố tình bắt em , đảng cộng sản đã vập phải bức tường của lòng nhân ái, căm phẫn cao độ. Hàng trăm cuộc biểu tình lớn nhỏ phía bên kia bờ đại dương vọng về, hàng triệu khối óc cùng tập trung công sức, trí tuệ để kêu gào, kiến nghị với thủ tướng, dân biểu của nước sở tại ,đòi nhà cầm quyền Hà Nội phải thả em vô điều kiện. Hàng triệu tấm lòng nhân ái, yêu thương, ngày đêm lặng lẽ dõi theo bóng dáng bé nhỏ của em nơi trại tù xa lắc giữa gió lào cát trắng, nghiệt ngã, hoang vu. Hàng nghìn bàn tay tình nguyện chìa ra bồi lấp cho nỗi khổ thẳm sâu trong lòng em, lòng mẹ vợi bớt nguôi ngao. Bao nhiêu cuộc điều trần phía bộ ngoại giao, bộ công an cũng không thể nào xoá bỏ được việc làm bất nhẫn này. Cả thể chế tàn bạo của đảng gồm nhà tù, trại giam với bao nhiêu cực hình phải dùng để đối phó với khí phách hiên ngang của chị em mình, hai con người tiêu biểu cho hình ảnh người phụ nữ việt nam đội đá vá trời, khai sơn phá thạch, đi trên con đường lớn ...chứng tỏ sự hèn hạ, kém cỏi, bất lực của đảng, cho dù sớm hay muộn thì thế thua của đảng cũng là điều tất yếu. Đảng không thể độc tài, độc tôn, muôn năm mãi được


Tết này em không về , cả nhà mình mất tết, cả cộng đồng hải ngoại đón tết kém vui , ngôi nhà dân chủ việt nam mãi không nguôi ngoai nỗi đớn đau xa cách này, mẹ ngày ngày lặng khóc vì thương nhớ, đúng như cái tên của mẹ, cũng là những lời thơ chị viết : Không có em, cả nhà đầy nước mắt

Thuốc đắng cạn liều càng thấy đắng, đường xa dân chủ đắng cay nhiều, Hãy vững tin ở tương lai em nhé, con đường mà chị em mình lựa chọn còn đầy chông gai, bão tố, nhưng cái gì phải đến sẽ đến. Để xứng đáng với chiếc ghế của hội đồng bảo an không thường trực, để có chỗ đứng trong hàng rào mậu dịch WTO, đảng buộc phải nhìn nhận lại và âm thầm sửa sai những sai lầm chết người, trong đó có việc phóng thích em ra khỏi trại tù em ạ. Nếu không có gì thay đổi, theo suy đoán chủ quan của chị và những người bạn tù vừa chuyển từ Hoả lò về B14 cùng chị, chỉ tết 2009 em sẽ về đoàn tụ cùng mẹ và cộng đồng. Cố gắng lên Nhân ơi. Nhất định tết sau em phải trở về.

Hang đá 2 tết 2008.
Trần Khải Thanh Thủy

Thursday, April 26, 2007

VN bắt thêm một nhà bất đồng chính kiến

[tin]
Bà Trần Khải Thanh Thủy
Bà Thủy đã từng được trao giải thưởng về nhân quyền
Nhà chức trách tại Hà Nội vừa bắt thêm một nhân vật bất đồng chính kiến, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy.

Bà Thủy, năm nay 47 tuổi, bị bắt hôm thứ Bảy tuần qua tại Gia Lâm, Hà Nội.

Báo Nhân Dân của Đảng Cộng Sản hôm nay, thứ Hai 23.04 đưa tin rằng bà "xuyên tạc tình hình chính trị, xã hội Việt Nam và vu cáo chính quyền vi phạm nhân quyền".

Bản tin của Thông tấn xã Việt Nam thì nói bà Trần Khải Thanh Thủy bị bắt vì "hành vi tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam theo điều 88 Bộ Luật Hình sự".

Đây cũng chính là điều luật mà các nhân vật bất đồng chính kiến khác như hai luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân và linh mục Công giáo Nguyễn Văn Lý bị cho là "vi phạm".

Hồi tháng hai vừa qua, Tổ Chức nhân quyền quốc tế Human Rights Watch có trụ sở tại New York, Hoa Kỳ đã trao giải thưởng Hellman/Hammett cho bà Thủy cùng bảy người Việt Nam khác.

Bà là phụ nữ duy nhất được trao giải này vốn là giải mang tên hai nhà cầm bút cánh tả Mỹ được vinh danh vì đấu tranh cho dân chủ và quyền con người.

Lệnh bắt giữ

Trả lời phỏng vấn với cộng tác viên đài BBC London, ông Đỗ Bá Tân, chồng bà Trần Khải Thanh Thủy, cho biết bà Thủy bị còng tay bắt giữ tại một địa điểm internet cafe cách nhà không xa sau khi bà đi mua thuốc vì bà Thủy hiện vừa bị lao, vừa bị tiểu đường.

Ông Tân cho biết điều tra viên của lực lượng công an thành phố khi dẫn bà về nhà đã đọc hai lệnh: lệnh bắt tạm giam bà Trần Khải Thanh Thủy và lệnh khám nhà khẩn cấp.

Được biết, đến hôm nay, thứ Hai 23/4, bà Thủy đã bị bắt đi ba ngày mà chồng bà vẫn không hề có tin tức gì.

Điều tra viên công an đã đọc hai lệnh: lệnh bắt tạm giam bà Trần Khải Thanh Thủy và lệnh khám nhà khẩn cấp.
Ông Đỗ Bá Tân

Được biết khi bị giải đi khỏi nhà bà Thủy đã hô to khẩu hiệu đả đảo Đảng cộng sản Việt Nam và đả đảo công an bắt người vô cớ.

Bản tin AFP hôm 23.04 nói rằng vụ bắt bà Thủy là "một phần của chiến dịch lớn nhằm vào các nhà bất đồng chính kiến Việt Nam".

Báo chí Việt Nam, từ Hà Nội Mới, Lao Động, Thanh Niên, Công an Nhân dân v.v. thời gian qua cũng có bài lên án các hoạt động đối lập dân chủ.

Nhóm Tập hợp Thanh niên Dân chủ của Nguyễn Tiến Trung, một sinh viên Việt Nam tại Pháp, cũng được đưa vào dạng này.

Quan hệ Việt-Mỹ

Thời gian qua, quan hệ Hoa Kỳ-Việt Nam có những bước trầm vì sự khác biệt quan điểm về nhân quyền và cách đối xử các nhân vật bất đồng chính kiến không bạo lực.

Tin tức từ Hoa Kỳ cho hay hôm 19 tháng Tư vừa qua, dân biểu Christopher Smith đã trình lên Uỷ ban Đối Ngoại của quốc hội Hoa Kỳ dự thảo nghị quyết lên án Việt Nam vi phạm dân chủ và nhân quyền.

Được biết tới đây Hạ viện Mỹ sẽ có buổi biểu quyết về nghị quyết này.

Đại sứ Mỹ tại Việt Nam ông Michael Marine gần đây cũng bị chỉ trích trong Hạ viện vì đã không làm đủ để thúc đẩy vấn đề nhân quyền tại Việt Nam.

Chiến dịch bắt và xử tù nặng các nhân vật đối kháng sau khi Việt Nam vào WTO và trước chuyến thăm Hoa Kỳ mùa hè này của Chủ tịch Việt Nam, ông Nguyễn Minh Triết được giới bình luận nước ngoài quan tâm đánh giá.

Có ý kiến nói phe "bảo thủ" muốn cản trở chuyến đi thành công như mong muốn của phe "cải tổ".

Nhưng có ý kiến khác cho rằng không tồn tài hai phe như nói trên ở Việt Nam mà chỉ có các khác biệt quyền lợi và quyền lực.

Ý kiến này cũng nói nhà cầm quyền Việt Nam hiểu được mong muốn làm ăn, kinh doanh tại Việt Nam của Hoa Kỳ nên cũng không ngần ngại "xử lý" các nhân vật đối kháng.

Mặt khác, có vẻ như đảng cầm quyền không thể chấp nhận hoạt động chính trị theo một hình thức mới nên cách duy nhất là trấn áp đối lập.

source: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/story/2007/04/070423_trankhaithanhthuy.shtml

141 tổ chức nhân quyền tố cáo Việt Nam đàn áp các nhà tranh đấu dân chủ

Tran Khai Thanh Thuy
Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy
141 tổ chức nhân quyền tham dự Đại hội Nhân quyền Thế giới ở Bồ Đào Nha đã lên tiếng tố cáo Hà Nội đàn áp các nhà đấu tranh dân chủ ở Việt nam.

Thông cáo của Liên đoàn Quốc tế Nhân quyền công bố hôm thứ tư cho biết: trong số 27 quyết nghị được hơn 300 đại biểu thông qua tại Lisbone có hai quyết nghị liên quan đến tình hình nhân quyền Việt nam.

Một tổ chức quốc tế tranh đấu cho quyền lợi của những người hoạt động trong ngành truyền thông đã lên tiếng yêu cầu chính phủ Việt nam trả tự do cho nhà báo Trần Khải Thanh Thủy, là người đã bị bắt hôm 21 tháng tư ở Hà nội vì tội gọi là “tuyên truyền chống nhà nước.”

Uûy ban Bảo vệ Ký giả có bản doanh ở New York đã phổ biến một thông cáo hôm thứ tư để yêu cầu giới hữu trách Việt nam trả tự do ngay tức khắc và vô điều kiện cho bà Trần Khải Thanh Thủy, người được tổ chức nhân quyền Human Rights Watch trao tặng giải thưởng Helman-Hammett hồi tháng hai vừa qua. Đây là giải thưởng hàng năm dành cho những người cấm bút trên thế giới đã chứng tỏ lòng dũng cảm trước nạn bách hại chính trị.

Theo thông cáo của Ủy ban Bảo vệ Ký giả, bà Trần Khải Thanh Thủy bị giới hữu trách Hà nội cáo buộc là đã vi phạm điều 88 của bộ luật hình sự, cấm chỉ việc phổ biến những thông tin phương hại đến quyền lợi của nhà nước. Bà có thể phải lãnh án 12 năm tù nếu bị xét là có tội.

Báo chí Việt nam mới đây đã xác nhận việc bắt giữ bà Trần Khải Thanh Thủy và nói rằng bà đã phổ biến trên internet nhiều bài viết xuyên tạc, bôi nhọ nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt nam.

Theo kết quả điều tra của Uûy ban Bảo vệ Ký giả, hiện có ít nhất 3 nhà văn nhà báo Việt nam đang bị cầm tù về tội tuyên truyền chống nhà nước vì những bài viết mà họ phổ biến trên mạng lưới thông tin toàn cầu.

Thông cáo của ủy ban này nhận định rằng: “tình trạng của các ký giả và những nhân vật tranh đấu dân chủ Việt nam đã được cải thiện trong thời gian mà chính phủ ở Hà nội ra sức vận động để được thu nhận vào Tổ chức Thương mại Thế giới; nhưng sau khi Việt nam được chính thức trở thành thành viên WTO vào ngày 11 tháng giêng vừa qua, giới hữu trách Việt nam lại mở lại chiến dịch đàn áp các nhóm đối lập chính trị và đã tuyên án tù dài hạn cho một số những nhân vật bất đồng chính kiến nổi tiếng.”

Ông Joel Simon, giám đốc Ủy ban Bảo vệ Ký giả nói rằng: “cộng đồng quốc tế không thể để cho chính phủ Việt nam xử dụng các nhà báo như những con chốt thí trong các cuộc thương thuyết; và ủy ban này kêu gọi các thành viên WTO hãy đòi Việt nam chịu trách nhiệm đối với thủ đoạn đáng chê trách này.”

source: http://www.voanews.com/vietnamese/2007-04-26-voa16.cfm




Tuesday, April 24, 2007

Công An Bắt Nhà Văn Trần Khải Thanh Thủy

Việt Báo Thứ Hai, 4/23/2007, 12:02:00 AM

Bọn CA CSHN bắt nhà văn, nhà báo chống cộng trong nước Trần-Khải-Thanh-Thủy vào lúc 12 giờ trưa ngày 21-4-07 do con gái viết một Email ngắn cấp báo như sau:

Bác thân mến,
"Con viết mail để báo cho hai bác biết mẹ con đã bị CA bắt, khoảng 12 giờ trưa nay ở bến xe Gia Lâm, sau đó buổi chiều mẹ con bị dẫn độ về nhà. Về đến nhà, họ đọc ngay lệnh khám nhà, thu đi tất cả vi tính, máy Scan, bản thảo của mẹ con, và cả di động nữa.
Sau khi khám, họ đọc lệnh bắt khẩn cấp mẹ con. Lần nầy không như những lần trước, họ còng tay mẹ con bằng còng số 8, rồi bắt mẹ con ký vào biên bản.
Các bác ơi! Con sợ mẹ con bị bắt đi tù. Bố con rất lo lắng. Gia đình con đang trong cảnh hỗn loạn. Không có mẹ, con không biết mọi chuyện sẽ như thế nào. Bác giúp gia đình con với.
Con không viết được dài vì ở hãng net đông người, không tiện.
Con mong các bác giúp gia đình con, xin bác hồi âm cho con sớm"
Con gái
Đỗ-Thủy-Tiên


Đọc bản tin trên đây, của con gái Trần-Khải-Thanh-Thủy khẩn báo cho một người bạn của mẹ em ở VN. Người bạn post lên mạng, các diễn đàn đã chuyển tải xuống.
Đọc mẫu tin trên, ta thấy sự bối rối cuồng điên của bạo quyền trong cơn hấp hối, đang khiếp sợ phong trào dân chủ trong nước. Và đặc biệt rất đáng xúc động về nỗi âu lo cho mẹ của cháu Thủy-Tiên.
Với một nhà văn như Thanh-Thủy, trực diên đối đầu với chế độ bạo tàn không hề sợ bạo lực, tù đày mà hiên ngang như thiên thần. Đã dùng ngòi but thép làm thứ vũ khí vạn năng tấn công vào chế độ độc tài, áp bức, phi nhân bản, phi dân chủ đi ngược lại trào lưu văn minh tiến bộ của nhân loại, khiến bạo quyền khiếp sợ đã bắt cô.
Tôi xin có những đề nghị sau đây:

I.- Trung Tâm Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại, (Tổ Chức duy nhất được Văn Bút Quốc Tế thừa nhận) đã sinh hoạt từ trước và sau 30-4-75 trong Đại Hội Đồng Văn Bút Quốc Tế (VBQT). Hãy ra tuyên cáo, gửi kháng thư lên VBQT can thiệp chính quyền CSVN thả tức khắc nhà văn nhà báo Thanh-Thủy. Và đồng thời phổ biến đến các Trung Tâm Văn Bút (TTVB) kêu gọi các BCH có những sáng kiến gây qũy hoặc kêu gọi tấm lòng nhân ái các văn hữu trong cũng như ngoài TT cứu giúp gia đình văn hữu Trần-Khải Thanh-Thủy đang bị giam cầm khổ nạn.
Chúng ta thể hiện được nghĩa cử tốt đẹp nầy, chắc chắn sẽ có hàng ngàn, hàng vạn Trần-Khải-Thanh-Thủy khác bùng lên ngọn lửa đấu tranh cách mạng cùng với dân tộc sớm kết liểu bạo quyền, không tốn máu xương và tiêu hao vật chất.

II.- Kêu gọi các Cộng Đồng, Hội Nhà Báo, các Tổ Chức đấu tranh ra Tuyên Cáo, Kháng Thư lên Bộ Ngoại Giao, Quốc Hội Hoa Kỳ tố cáo tọi ác bạo quyền từ sau khi được Hoa Kỳ cho vào WTO và PNTR đã thẳng tay đàn áp thô bạo, dập tắt những tiếng nói đòi tự do, bắt hàng loạt những nhà đấu tranh Dân Chủ.
Và đồng thời, xin quan tâm gíup đở vật chất cho gia đình nạn nhân để khơi ngọn gío cách mạng bùng lên. Vận nước đã đến lúc chín muồi.

Đa tạ. Trúc-Giang (VBTT/TBHK).


Chúng ta cùng đọc bài thơ Tuyệt Bút của tác giả:

Thay Lời Tiễn Biệt

Khi tôi chết hãy ghi trên huyệt mộ
"Đây là người yêu nước thương dân
Dùng cán bút làm đòn xoay chế độ
Đưa nhân dân ra khỏi kiếp bần hàn."
Tuổi bốn mươi khi nghĩa đời đã tỏ
Thì cùm gông xiềng xích sá kể gì
Theo gương bậc tiền bối tôi đi
Vá lại mảnh trời xanh Tổ-Quốc.
Vạch mặt lũ đê hèn, quân bán nước
Nhân danh đảng, Tổ-Quốc lộng hành
Chúng cấu kết, chúng ăn chia
Còn chúng nó dân ta còn phải khổ.
Nếu tôi chết xin nuôi bầy con nhỏ
Chúng đáng thương nào có tội tình gì
Khi mẹ cha đứng lên đòi sự sống
Cho giống nòi và cả chúng mai sau.@
Nếu tôi chết…

10-2002
TRẦN-KHẢI-THANH-THỦY

Sunday, April 22, 2007

Thương lắm Nhân ơi!

Trần Khải Thanh Thủy

Thế là chị em ta đã xa nhau hơn một tháng. Ngày 4/3, nghĩ tới những lần em bị chúng gọi lên đồn tra vấn, những lời em nói với học viên khi mở lớp dạy về hiến pháp, về quyền tối thượng của con người khi chúa trời tạo ra (thông qua cơ thể mẹ và khí huyết của cha) - dù biết điều đó là cấm kỵ. Khi đảng cầm quyền biến những điều phi lý thành nguyên tắc, bọn cướp thành quan toà và những kẻ ngu si, vô lại thành ông chủ, thì điều được phép sẽ trở thành cấm đoán, đạo lý cha ông sẽ bị giết chết, nhường chỗ cho văn hoá đảng ngự trị. Đó là tham nhũng, khủng bố, đàn áp, dối lừa, đểu giả... Thương em - một bông hoa biết nói, hơn rất nhiều bông hoa câm lặng khác, chị làm tặng em bài thơ: "Hoa giữa rừng gươm" định bụng chuyển tới em nhân ngày quốc tế phụ nữ, ai ngờ 6-3 em bị bắt. Rõ là lũ ác ngu không phải giống người. Nhân loại trải mấy nghìn năm tăm tối, dù có độc ác đến đâu chăng nữa, cũng biết rõ ngày 8 tháng 3 là ngày của chị em phụ nữ chúng mình. Ngày cả nhân loại phải nhớ tới, tôn thờ, ngưỡng vọng, vì trên đời này - như nhà thơ Hai Nơ (Đức) từng nói: "Đời thiếu mẹ hiền, không phụ nữ. Anh hùng, thi sĩ, hỏi còn đâu?". Phụ nữ tượng trưng cho phái yếu, phái đẹp. Vì vậy, làm người, đặc biệt là giơí mày râu, ai ai cũng phải yêu thương, giúp đỡ họ, đơn giản vì phái đẹp chỉ là hai dẻ xương sườn của chàng Adam khoẻ mạnh, can trường.

Châm ngôn nước ngoài nhận định: "Không được phép đánh phụ nữ, dù chỉ bằng hoa hồng". Vậy mà 8 giờ 30 phút ngày 6-3-2007, một bọn cướp có vũ trang hùng hổ vào nhà đọc lệnh bắt em đi, không cho em được gặp mẹ, dặn dò, tiễn biệt...Thử hỏi ngu nào ngu hơn, ác nào ác bằng? Chúng cậy có súng, còng số 8, dùi cui, xích sắt trong tay, nên có quyền điếc, lác ư ? Bài thơ bơ vơ không người nhận, chỉ bạn đọc hiểu thêm một phần về em thôi. Cay đắng qúa em ơi...

Thư này, chị muốn nói với em nhiều lắm, kỷ niệm giữa hai chị em mình nửa năm qua tuy chưa nhiều, nhưng thật đáng quý, đáng yêu. Lần em mở cửa bước vào văn phòng luật sư Nguyễn văn Đài, chị đang ngồi ở bàn nước và nhận ra em ngay. Thú thực em không xinh bằng tấm ảnh hồi trẻ, khi đang tuổi 20, (mùa xuân của cuộc đời) nhưng gương mặt em vẫn toát ra một vẻ đằm thắm đáng yêu, rất chi là nữ tính, đặc biệt là đôi mắt sáng, lông mày ngài, miệng tươi roi rói lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng, không những biểu hiện ánh cười vui vẻ, mà còn có công năng thể hiện sự hóm hỉnh, giàu có về ngôn ngữ giao tiếp.

Từ cái nhìn đầu tiên, chị em mình đã nhận ra nhau, cùng nhủ thầm sẽ sát cánh bên nhau trong trận đấu tranh một mất, một còn trước bạo quyền cộng sản, với sự ngu xuẩn tột cùng của chúng, khi khư khư giữ sự đói nghèo, lạc hậu, tạm bợ, chắp vá, được chăng hay chớ cho Việt Nam, chỉ cốt vơ đầy túi chúng. Dù không phải thiên tài, siêu việt, siêu nhân, nhưng nhất định hai đứa - với phẩm chất của Hùng nòi và con cháu bà Trưng, bà Triệu - sẽ là những chất xúc tác, lên men cho lịch sử dân tộc trong chặng đường nghiệt ngã, đắng cay này em ạ.

Hôm đó, tuy chỉ là lần gặp mặt đầu tiên, nhưng em đã chính thức mời chị tham gia Đảng Thăng Tiến, trong khi luật sư Nguyễn văn Đài đã đưa chị vào khối 8406, công đoàn độc lập, cùng Ủy ban Nhân quyền. Quẩy gánh non sông nặng lắm, biết rõ mình "đa tình" nhưng... đa bệnh, chị mỉm cười bảo:

- Cám ơn em, lẽ ra phải lady first, nhưng anh Đài đã ngỏ lời, "dạm ngõ " trước. Chị tuy lớn tuổi, nhưng trong cuộc đấu tranh này, lại "ra sau, nở muộn" nên đành để Đài đặt đâu, chị ngồi đấy thôi, ý Đài là ý chúa mà. Với người tốt và chu đáo như Đài chị sẽ là con chiên ngoan đạo, luôn "phục tùng" mệnh lệnh tối thượng, vì chị đã tự nhủ: Chỉ cúi đầu trước trí tuệ và sự hiểu biết. Hơn nữa chị cũng đang "thăng tiến" trong tay đảng cộng sản rồi, đảng càng mù loà, độc ác, ra đòn hiểm bao nhiêu, bà con Hải ngoại càng biết mà nâng đỡ chị bấy nhiêu. Vì vậy, để chị suy nghĩ đã. Quan trọng là trong cuộc đấu tranh này, chị em mình luôn có nhau, như lời bài thơ, câu hát:

Từ tháng ngày chiến đấu
Ta trọn tình bên nhau
Em ơi - người đồng chí
Ngọn cờ và tình thương...

Chúng là những gã chột, kẻ mù, nên cứ bắt toàn dân Việt Nam phải mù loà, tăm tối để được làm vua mãi mãi. Chính vì thế, những người có đôi mắt sáng, có tâm hồn hướng thiện, có tầm nhìn xa, trông rộng đều bị đảng coi như kẻ thù, như gai mọc trong những đôi mắt chột của chúng...

Vì hèn hạ chúng đã bắt em, bắt Đài, hai con người trong ngôi nhà dân chủ Hà Nội mà chị yêu quý nhất. Nhưng thôi, đừng buồn em ạ, sự hy sinh lần này của em và Đài vô cùng đắt giá, bởi đúng như em nói: "Bị bắt chưa phải là điều tồi tệ nhất". Tất cả những tù thường phạm khác, vào tù có nghĩa là trạm dừng không lối thoát của cuộc đời, là mất mát, khổ đau, ngột ngạt và tiếc nuối khôn cùng. Ngược lại tù"chính trị" như chị em mình, vào tù để nhấm nháp thêm dư vị cuộc đời, để chiêm nghiệm, thể hiện lại. Coi nỗi đau đớn, sự uất kết, tích tụ trong những năm tháng bị giam cầm là mảnh đất tốt tươi, màu mỡ, để sinh mệnh từ đó nở thành hoa. Một thứ hoa mọc trong gai, hoa giữa rừng gươm em ạ. Kinh nghiệm từ bác Hoàng Minh Chính, chú Vũ Thư Hiên, chú Nguyễn Thanh Giang, chú Vũ Cao Quận, chú Hà Sĩ Phu và chị Dương Thu Hương thể hiện rõ điều ấy. Vào tù là để mài sắc thêm ngòi bút, coi sinh mệnh cuộc đời mình như lưỡi kiếm sáng loá trong trận đấu. Cộng sản đang giờ giãy chết, không giam hãm em được lâu đâu, em sẽ trở về trong vòng tay yêu thương của cộng đồng người Việt cả trong và ngoài nước. Hãy vững tin vì em chính là chất xúc tác, gây men cho những cuộc biểu tình của cộng đồng Hải ngoại trên toàn thế giới. Ra tù, là chứng nhân lịch sử, biết đâu em sẽ viết tiếp phần còn lại của đảng cộng Việt Nam như cuốn "đêm giữa ban ngày" mà chú Vũ Thư Hiên đã từng viết. Không cần phải siêu việt , chỉ cần rơi vào hoàn cảnh đặc biệt, trong tình huống lịch sử, là người ta có thể thăng hoa trong bất hạnh, bi kịch tạo thiên tài, thăng tiến ngay trong sự mù loà, độc ác, dốt nát, tột cùng của đảng.

Dù ngu xuẩn, đảng cũng đủ sự khôn ngoan để hiểu rằng, không thể giữ nguyên hiện trạng đất nước khi cả nhân loại đang trở mình tỉnh thức, thế giới đang hội nhập toàn cầu, Việt Nam dẫu có là toa tàu vét cũng phải tiến vào xa lộ rộng, ngợp, thêng thang, sải cánh cả tâm hồn dân tộc. Không thể "chuyên chính" mãi được.

Nhân ơi, thân em phải ngồi tù, dù tội em không có, tuổi xuân của em đang trôi đi trong song sắt nhà tù. Cánh cửa của hạnh phúc và hôn nhân đã vô tình khép lại trước mắt em, lạnh lùng, câm nín, khiến bao người rỉ máu, đau thương. Hãy sống và nhớ lấy - tội đuổi xuân của em đi -là tội của chính đảng cộng sản này, đâu phải "cái tuổi đuổi xuân đi" như dân gian thường ví. Lũ công an đảng đang đắc thắng vì đã dồn em vào bóng tối, ngõ cụt, cũng là sự nguyền rủa, thách thức của chúng: "Đố Lê Thị Công Nhân lấy nổi chồng. Nếu thua, anh em chúng tôi ngay lập tức bỏ nghề". Điều tồi tệ này, chính chị đã nói lại với em trong lần hai chị em mình cùng đi gặp phóng viên Na Uy tại khách sạn 30-4 ngay phố Trần Hưng Đạo. Chị tin, nếu đảng không bắt em trong thời điểm này, thì chỉ trong năm nay thôi, chị và các nhà dân chủ, bà con người Việt trên thế giới đã chứng kiến hạnh phúc của em bên người bạn đời yêu dấu. Dù người đó là ai, trong nước hay ngoài nước, Bạch Ngọc Dương hay chàng Việt kiều Anh, Thái... đều ý nghĩa như nhau em ạ, quan trọng là sự cảm nhận và lựa chọn của em , là nguồn hạnh phúc trào ra từ trái tim em...

Giờ cốc rượu hôn nhân của em đã bị những bàn tay cáu bẩn của đảng bóp vụn, những giọt rượu mừng đổ ra tung toé, trong tiếng cười đắc thắng, hả hê, của lũ khốn, chỉ mảnh vụn thuỷ tinh cứa vào lòng em, lòng chị, lòng mẹ, lòng cộng đồng đau đớn...Chị ao ước sẽ có một ngày, em và mẹ dùng chính những mảnh vỡ thuỷ tinh này, cứa nát tim gan chúng ra. Những kẻ độc địa, ác nhân, ma quỷ song lại luôn nhân danh cao cả, thánh thần (nhân đạo gấp triệu lần tư bản), những kẻ đầu cơ cái chết, biến xã hội Việt Nam thành một thiên đường mù, thành một xã hội đen (mỗi gia đình có trách nhiệm đóng góp cho xã hội cộng sản một đứa con hư hỏng), song lại luôn che tấm voan trinh bạch, điển hình là ả thị Ninh. Những kẻ tầm gửi, ăn bám sẽ giết chết những vật thể mà chúng ký sinh em ạ. Kẻ ích kỷ, hiểm độc, luôn tìm mọi cách giết chết tâm huyết của những người nhân hậu, vô tư như em. Chúng cố tình dìm chân lý, hạnh phúc và nước mắt của toàn dân trong cốc rượu độc tài chết chóc của chúng.

Là người con gái can trường, với sự lớn mạnh của phong trào dân chủ, trước sức đấu tranh, vươn lên không ngừng của cộng đồng Hải ngoại, nhất định sẽ là "gậy ông đập lưng ông" "túm lấy thắt lưng cộng sản mà đánh "thôi em ạ. Câu khẩu hiệu ngày xưa chúng vẫn dùng trong suốt ba cuộc kháng chiến, giờ sẽ là gậy đập nát tấm lưng độc tài ,đểu giả, định mệnh của chúng. Khi đó, đám cưới của em sẽ tràn ngập hoa tươi và lời chúc, cả trên mạng internet cũng như giữa đời thường.

Hoa nở trong gai, trong ánh thép của gươm khươ và xiềng xích sẽ bền thơm mãi mãi. Em trong hoạn nạn sẽ nhận được sự yêu thương ngọt ngào của tất cả các cô, bác, chú dì. Từ hải ngoại đến các nhà dân chủ trong nước, các bạn trẻ, thanh niên và sinh viên. Đó chính là nét đẹp truyền thống của người Việt Nam mình em ạ. Ngược hẳn với cách hành xử thô bạo mà đảng đang áp đặt cho muôn dân. Bởi suy cho cùng, chủ nghĩa cộng sản chẳng có gì tốt đẹp. Chỉ cướp bóc, huỷ hoại, nhũng tham và dối lừa. Đến một bông hoa biết nói như em chúng cũng giam vào ngục tối, thử hỏi chế độ này còn có gì để nói, để biện minh cho việc làm tồi tệ, độc ác, ngu xuẩn của mình? Tất cả chỉ còn là lưỡi mềm biện bạch, là tiếng quạ quang quác trong cánh rừng đêm tăm tối. Dù có cả trăm Tôn Nữ Thị Ninh, cả nghìn Lê Dũng chăng nữa, thì những kẻ thuyết giáo này vẫn hiện nguyên hình là những kẻ ngu đần và cố chấp trong xã hội văn minh, giữa lương tâm nhân loại .

Đừng buồn nữa Nhân ơi, mong em hãy vững tin ở mình, ở cộng đồng, ở thời gian, chỉ trong năm nay là ông già mặt sắt thời gian sẽ phán xét tất cả mọi điều em ạ. Chỉ kẻ nào đi ngược lại đạo lý dân tộc, với dân chủ, tự do, sự độc lập, tự chủ, tự trọng mới đáng bị lên án. Còn bị đảng cộng sản mù loà bắt bớ, bôi nhọ, thì đó chính là điều tự hào. Cho dù đảng có cả trăm mưu nghìn kế, cả nhà tù và trại giam, với bao nhiêu cực hình, chúng vẫn thua một người con gái mảnh mai, trinh trắng, đức độ như em, đơn giản vì cả nhân loại đang đứng quanh em. Cả dân tộc sẽ thăng hoa trong bất hạnh, đảng cộng sản sẽ suy yếu trong vận may. Cái đẹp và sự lương thiện sẽ cứu rỗi thế gian này, sẽ làm nên lịch sử cho người dân nước Việt.

Từ cái gốc vững bền của đạo lý cha ông sẽ nở ra những bông hoa dân chủ thơm ngát, chói loà tình người, tự do và ánh sáng. Em chính là đôi cánh của bầu trời, hạnh phúc, ước mơ, cũng là một trong triệu triệu người đã và đang biến cộng sản thành kẻ thù của nhân loại, cần phải biến mất trên mặt đất.

Đã có bao nhiêu bài, bao nhiêu người viết về em, lời của chị chỉ là một giọt lệ trào ra từ cốc nước đắng cay trong hiện tại, sẽ lên men trong bóng tối, để ánh ngày bừng chiếu khắp nhân gian, để lịch sử đảng cộng sản Việt Nam mãi lùi vào quan tài chết chóc, để bạo chúa lụi tàn.

Thương em lắm, Nhân ơi...

Hà Nội, đêm quốc hận 16-4-2007
Trần Khải Thanh Thủy

Ôi Việt Nam xứ sở mù loà

Trần Khải Thanh Thuỷ

Thời gian này, tôi luôn phải sống trong hai trạng thái tình cảm: yêu thương, căm giận, sung sướng và khổ đau, hai làn ranh giới rõ nét. Bước chân ra cửa là gặp công an canh ngõ. Vì vậy cứ mõm chó đi đến đâu là bóng quạ mổ, diều hâu bâu vào đến đấy, người tử tế thì chép miệng : "Cái con bé sao mà dại, viết bài chống đối chế độ để cho công an nó xúi đầu gấu vào nhà phá đám hết lần này lần khác mà còn không tỉnh ra à? Khổ, nói thẳng, nói thật làm gì. Dù lãnh đạo ăn tiệc, bà con Quảng Bình ăn giun ăn dế, ăn nòng nọc đi chăng nữa thì cũng mặc cha chúng nó, bản thân mình ăn rau dưa đạm bạc qua ngày, không ăn thịt dân như lãnh đạo đảng, cũng không phải ăn đủ thứ mọi rợ như người dân ở những nơi đói kém là được rồi ...Hơi đâu mà thương vay khóc mướn, mà ôm dân cho... dặm đảng.

Rồi:

- Động đến chính trị, chính em làm gì, chúng nó có chính quyền, có bạo lực trong tay, mình chỉ là đàn bà, con gái, l. vừa bằng cái bát úp, có phải Nữ Oa - bằng ba mẫu ruộng đâu mà đòi đội đá vá trời?

Những kẻ rách chuyện, sáng tai... đảng, điếc tai dân lành thì bảo:

- Tội gì chứ tội nói xấu cụ Hồ là cấm kỵ. Cụ Hồ là người có công với dân, với nước này, đặc biệt có công đào tạo ra lớp người kế cận là đảng viên đảng cộng sản hiện tại, tí tuổi đầu nó đâu có biết ngày xưa khổ như thế nào? Đến cơm không có mà ăn, quần áo không có mà mặc, trong nhà không có bóng dáng ti vi, nhưng ngoài đường, ngoài ngõ, "ti vi" chạy đầy đường, phấp phới như những cánh buồm đỏ thắm, nâu sồng, đen, trắng , tím than trên lưng mọi người (!) từ lớn, bé già trẻ đủ loại. Toàn "màn hình" 21 inh, can dài từ vai đến gấu cả lượt. Đói cơm, rét cật, dậm rật giữa giường còn không xong. Bây giờ cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày, no cơm ấm cật, dậm dật mọi đường, nào nhà hàng khách sạn, nào giường đệm sa lông, rồi ti vi màu, xe máy xịn, nó còn muốn gì, đòi hỏi gì nữa? v.v

Mấy lão cựu... chén binh thì bảo:

- Tôi không cần biết đảng này xấu xa tồi tệ đến mức nào, chỉ cần mỗi tháng nó trả cho tôi 3 triệu 8, bằng mức thu nhập của người nông dân trong một năm, là tôi phải biết ơn đảng rồi, giờ nó viết bài đòi lật đổ đảng, liệu đảng khác lên thay thế có trả nổi tôi từng ấy không? Mặc xác mấy thằng cựu ...chán binh, nó ít công lao thành tích, kém may mắn, không biết luồn lọt, đội đơn, trình báo, khai láo thành tích thì phải chịu ... thân ai người ấy lo, bồ ai người ấy cưỡi, kêu gào gì, lật đổ ai?

Những ả đàn bà thích họp chợ cùng... vịt hơn thì lên giọng quác quác quác, quạc quạc quạc

- Sinh năm 1960 nó cũng được ăn kẹo của bác Hồ rồi đấy, thế kẹo ấy không phải bằng đường, bằng sữa thì bằng đất à? Cái con bố láo... nó được như thế này là nhờ ai, có phải nhờ đảng, nhờ bác, nhờ chồng con chúng tao hy sinh ngoài chiến trường không?

Và như động chạm đến nỗi đau muôn thưở, họ kéo đến tận cửa, ùa và tận nhà tôi gầm lên:

- Hở cái con phản động kia? Mày có phải ra trận ngày nào không? Phải cầm súng

ngày nào không, trong nhà mày có ai là liệt sĩ không. Mà mày phủ nhận công lao của chồng, cha, con, anh em chúng tao thế hả. Mày còn dám vu cáo Bác Hồ nào là có vợ, nào là có con, nào là giết dân, phá nước, không yêu tổ quốc, đồng bào...Bác Hồ mà thế à? Cả thế giới người ta yêu quý bác Hồ, cả Việt Nam thờ phụng bác... Thờ cả cái của quý của bác. Chỉ có mày...mày... Ôi giời ơi, cái con phản động kia... cái con giời đánh, thánh vật kia... Mày chui từ đâu ra hả, mày không phải con cháu bác Hồ như chúng tao thì mày là con cháu ai hả? Hay mày được mấy thằng lưu vong phản động nó thí cho tí tiền bẩn của đế quốc Mỹ nên mày tối mắt lại? Mày cố tình viết bài nói xấu đảng, nói xấu bác, rước chúng nó về để chúng nó đội bom lên đầu chúng tao, bắt chúng tao phải chịu cảnh giặc giã đói kém, vì thắt lưng, buộc bụng, dồn sức lực tiền của để đánh lại chúng nó? Đánh đánh! Bà con ơi, đánh chết mẹ nó đi. Công an, chính quyền người ta cho phép đấy đánh chết mẹ nó đi, tội vạ đâu đã có nhà nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam chịu... đánh...

Quả là một trận cuồng phong bão tố, một cơn chấn thương trong... tiểu sử cuộc đời 46 năm làm người của tôi. Cơn bão đen giết hàng vạn dân oan tưởng đã thực sự chấm dứt sau những giọt nước mắt cá sấu của ông Hồ rồi, sao 50 năm sau vẫn còn bão rớt, hở trời?

Đảng cộng sản Việt Nam xem ra vẫn chứng nào, tật ấy, vẫn lưu manh côn đồ, vẫn thích bơm máu đen vào cơ thể dân tộc, và những người dân thấp cổ bé họng, những người cả đời không ra khỏi vòng vây của những ô tem phiếu trong thời đảng trị, hay vòng vây của cuốn sổ chi tiêu trong gia đình chật hẹp, của dung tích dạ dày: 1200 cm3. Cả đời cắm đầu xuống đất, úp mặt vào niêu cơm, ăn trông nồi, ngồi trông bác.... hễ nhác nghe ai nói đến đảng, lãnh tụ là sợ xanh xám mặt mày, không mảy may nghĩ xem trên thế giới người ta sống như thế nào... Có ao tù nước đọng như ở Việt Nam không?... Chính sự khiếp sợ cố hữu, bản năng của họ... đã vô tình tiếp nhận dòng máu đen của đảng một cách vô tư lự nhất nên không biết gì về thời cuộc, không biết đến xung quanh, không những ngu si hưởng... bất bình mà còn tỏ ra tức tối khi có người không chịu ngu si trước những cảnh ngang trái bất công do lãnh đạo đảng và nhà nước gây ra như mình. Trước kia, nghe lời đảng gọi, bắt đấu tố địa chủ, vì địa chủ "bóc lột" nên không đủ cơm ăn, áo mặc, nay nghe lời công an xúi, bắt đấu tố "phản động" vì phản động nhận tiền của nước ngoài, rải thảm đỏ rước Bush vào, gây ra cuộc chiến tranh chống Mỹ lần thứ 2 (!)

Thật là miệng công an có vu có khống, còn đầu dân đen thì vừa tối, vừa ngu. Oan này còn một, kêu cụ Hồ lên xem, nếu cụ có linh, không bị đảng chôn nổi trong cái mả to nhất nước, không bị đảng lôi cả phổi phèo ruột gan ra ngoài ổ bụng để đem chôn nơi khác, chắc chắn cụ sẽ hiện lên, với hai hàng nước mắt đầm đìa lệ tuôn, vì tội đã đưa cả dân tộc Việt Nam tới ngõ cụt, đường cùng, không lối ra của chủ nghĩa xã hội, đến bến bờ của sự diệt vong của thế giới cộng sản, khiến trăm dân điêu đứng, nhà nhà lầm than, đứng đầu thế giới về đủ các tệ nạn xã hội, ô nhiễm môi trường, đỉnh cao trì trệ, đỉnh cao đói nghèo.

Nếu cụ là người có tâm, có thế, có lý, có lẽ, cụ sẽ phải mắng vào mặt lũ cháu gian ngoan mà rằng:

- Các người thật là ngu hết chỗ nói, tại sao lại phải tôn sùng, thần thánh hoá ta cơ chứ, ta khi sống cũng đủ bảy đặc tính như mọi người, nghĩa là ái ố, hỉ nộ, tốt xấu đan cài, sai lầm chồng chất. Thời trẻ ta từng mơ được như Trần Thủ Độ, lật đổ nhà Lý, đưa đất nước vào trang sử hiển hách của đời Trần, nhưng cái tâm ta tối, cái tài ta vơi, nên đã để quan thầy lợi dụng, coi ta như con rối để giật dây, hết đưa đất nước theo Mác xít, Lê nin lại Mao ít xấu xa tồi tệ, biến hàng vạn dân oan thành dê tế thần trên bàn thờ đảng cộng sản Trung Hoa, chưa đủ còn đẩy dân tộc vào vòng thù hận, anh em sát phạt lẫn nhau, gây cảnh nồi da xáo thịt, rễ đậu đun hạt đậu...Đời ta là một chuỗi sai lầm, ta lừa thầy, phản bạn, giết hại cả vợ con, các người không mở mắt ra nhìn lại còn tôn thờ thần thánh hoá một kẻ sai lầm như ta ư? Sao các người không biết rằng: Thần thánh hóa lãnh tụ là căn bệnh của những kẻ ngu đần.

Sở dĩ nước Nhật hơn nước ta vì họ không mắc căn bệnh này, vì khi Nhật Hoàng nhận chức đã đi xuống tận các vùng xa xôi hẻo lánh gặp dân, để cho dân biết Hoàng đế cũng là người trần, mắt thịt, cũng ăn, ngủ, bài tiết, sinh con đẻ cái như người thường chứ không phải con trời, không phải thần phật. Hơn nữa, đà bay của thế hệ sau bao giờ cũng cao và xa hơn đà bay của thế hệ trước, nên khi lãnh đạo của thế hệ trước đã chết đi, thì điều tối kỵ là không được làm theo di chúc của người đã chết, đặc biệt trong lĩnh vực khoa học, kinh tế, cũng như văn hoá, xã hội. Bọn lãnh đạo hiện tại nó tôn thờ ta vì nó cũng cơ hội, lưu manh như ta, chỉ bọn lưu manh mới tôn thờ lãnh tụ lưu manh... các người không biết mà còn cắm đầu cắm cổ nghe theo chúng nó, biến cả triệu triệu dân ngoan Việt Nam khắp 64 tỉnh thành cả nước thành dân oan Việt Nam, đội ngũ điệp điệp trùng trùng. Đời cha khiếu nại, đời con tố cáo, coi lá đơn hơn cả mạng sống?

Oan khuất như thế mà các người còn ra tay đàn áp, một bà Nguyễn thị Năm, một ông Trịnh văn Bô do ta gây ra chưa đủ hay sao mà lũ lãnh đạo các người còn gieo rắc thêm mầm mống đại hoạ lên đầu ta nữa, vào đám con dân nghèo khổ cơ cực trong đám con dân của ta nữa? Các người hãy đổi mới đi, hãy giải phóng cho họ đi, để họ được quyền vùng thoát ra khỏi thời đại Hồ Chí Minh chết người của ta, tiến vào thời đại trí thức, thời đại thông tin, văn minh a còng của chính bản thân họ, đưa đất nước ra khỏi vũng lày tăm tối, đêm giữa ban ngày. Nên nhớ cả thế giới này chỉ có một đất nước mặt trời mọc là Nhật và cũng chỉ có một đất nước mặt trời lặn là Việt Nam thôi đấy. Sao các người không tự hỏi xem cùng là nền văn minh cầm đũa mà thu nhập bình quân trên mỗi người Nhật Bản hơn Việt Nam cả trăm lần? Sao họ là đất nước mặt trời mọc, còn Việt Nam là đất nước mặt trời lặn? Sao họ tự do bày tỏ quan điểm, ý kiến của mình, còn Việt Nam thì tù đày, bắt bớ, xiết họng báo chí, bịt miệng thầy tu (trong phiên toà xử 30-3-2007). Tôn giáo cho con người niềm tin và hy vọng, đồng thời xây dựng cho con người có đạo đức, có tình thương yêu, sao các ngươi đàn áp tôn giáo, phá bỏ tượng thờ, bỏ tù các nhà tu hành? Các ngươi ngu đần, khốn nạn, bảo thủ và cố chấp như vậy lại dương dương tự đắc sống, chiến đấu, lao động và học tập theo gương vĩ đại của ta ư? Ôi chao! Các người quả là những kẻ thích đùa, ông tổ của Ezit nê xin ...

Tiếc rằng ông chết không toàn thây, chết ngoài mọi dự tính định liệu, di chúc dặn dò của ông, nên chẳng được địa táng hay hoả táng mà là nhân táng... nghĩa là bị lũ ác nhân chôn nổi, nên đến bây giờ ông không những không sửa nổi sai lầm khi sống mà còn oán oán chất chồng, hàng triệu gia đình không xóa đói giảm nghèo nổi vì thân xác ông, tư tưởng ông, mỗi ngày ngốn cả tỉ đồng việt nam để nuôi cả một bộ tư lệnh bảo vệ Lăng, đề phòng bọn nghèo đói quá khích xông vào cướp xác vứt vào vườn bách thú, nơi nuôi đủ các loại hổ, beo, cá sấu, vì tội Đảng coi rẻ mạng sống hơn mạng chết, coi ông hơn cả vua chúa quan lại thời xưa, đến mức người dân phải tự tìm câu trả lời sau cả vài chục năm chiêm nghiệm:

Vạn niên là vạn niên này
Đảng đem dốt nát đoạ đầy muôn dân
Triều đình độc ác muôn phần
Toàn dân gẫy cổ, mát thân cụ Hồ.

Ấy thế mà một người cầm bút như tôi lại bị đảng cấm đặt bút vào những vấn đề bị coi là "tế nhị", "vùng cấm", "điểm nóng" này, dù xung quanh những vấn đề này đảng treo đủ cá loại băng zôn, khẩu hiệu, nào là: dân biết, dân bàn, dân kiểm tra, dân hưởng thụ, nào một chính quyền cho dân và vì dân, nào tham nhũng là quốc nạn, các chiến sĩ trên fatrânạ báo chí phải kiên quyết bài trừ tệ nạn tham nhũng v.v và v.v, ấy thế mà hễ tôi hướng ngòi bút của mình vào đó, đảng xúi bầy đảng mafia, đầu gấu cùng đám quần chúng ít học vì bị đảng nhồi sọ theo cả hai hướng: ngu đần và lưu manh hoá để xúm vào la lối, như thể ngòi bút của tôi là dao mổ, tôi chuẩn bị giơ dao kề cổ đảng, chọc tiết, moi gan, xẻ thịt đảng đến nơi... để lũ tiểu yêu hết lần này lần khác khám nhà tịch thu phương tiện làm việc, vo ve quanh nhà tôi cả 6 tháng trời chưa đủ còn xui đầu gấu vào để giở luật đảng, luật rừng trừng phạt tôi hết lần này lần khác, bắt tôi phải khăn áo gió đưa ra khỏi nhà, xa chồng, lìa con, lại tìm những chốn đoạn trường mà đi.

Một xứ sở mà người dân coi internet như kẻ thù, coi những người cùng bọc (bào thai) với mình ở hải ngoại như phản động, coi đảng gian manh là bạn, bác Hồ xảo quyệt dâm ô là cha, coi mác xít lê nin là kim chỉ Nam, coi kẻ lấn chiếm đất đai tổ tiên của mình là hoàng đế, sẵn sàng cúi đầu phục vụ, trù dập những người nói thẳng nói thật như cá nhân tôi - một phụ nữ không tấc sắt trong tay, nặng vẻn vẹn 45 ký, cao 1,52 vì suy dinh dưỡng nặng trong thời đảng trị: "Bắt ăn mì phải ăn mì. Đảng xa hoa cấm tị bì, kêu ca"... Một đất nước như thế có xứng đáng với tên gọi của bài viết: "Ôi Việt Nam xứ xở mù loà?

Xin sửa lại lời thơ Chế Lan Viên để phù hợp với bối cảnh xã hội chủ nghĩa Việt Nam lúc này (chỉ thay chữ đẹp bằng chữ tệ hoặc chữ đểu):

Những ngày tôi sống đây là những ngày đểu nhất
Vì mai sau đời không thể tệ hơn

Quán Nét Đức Giang, sau ngày bị Đảng cướp.
Đêm 8-4-2007
Trần Khải Thanh Thuỷ

(Tù nhân dự khuyết số 1 của đảng cộng sản Việt Nam)

Vì Nước

Trần Khải Thanh Thuỷ
(Tặng hai em Bùi Kim Ngân và Nguyễn Vũ Bình)


Sống cuộc đời thường ai chẳng muốn
Chịu sao khi đảng giết muôn dân?
Bao nước mắt nhỏ trong đau khổ
Viết đơn thành lập Đảng Tự Do

Tưởng ra công đường là hết tội
Ngày tự do gang tấc cận kề
Biết đâu đảng mình tàn ác thế
(Mạnh, Triết, Dũng, Anh*... lũ cầm đầu)

Làm người Việt Nam bao kiếp nạn
Càng thương Vũ Bình cảnh cùm gông
Cuộc đời tranh đấu cho đại nghĩa
Vì nước mà Ngân phải lìa chồng

Vì nước mà Ngân khổ đủ đường
Lo chồng bạo bệnh chốn nhà lao
Thần chết rình rập trong gang tấc
Hỏi lũ cộng kia ác cỡ nào?

Đồng bào muôn dân hỡi, hãy gào
Thả ngay Vũ Bình! Thả! Thả ra!
Thưa bà dân biểu Loretta Sanchez
Hãy tố tội này của Đảng ta

*Tên Lê Hồng Anh, bộ trưởng bộ công an.

6-4-2007
(Ngày bị đảng biệt giam khi bà dân biểu Loretta Sanchez đến Hà Nội)
TKTT
(Tù nhân dự khuyết - Thay Nguyễn Vũ Bình)